đọc nó ta như đc trở về vs tuổi thơ của mình mỗi người sẻ tìm đc cho mình một điểm chung trong đó.
ta đã đọc và nhận ra mình dần quên rất nhìu trong kí ức tuổi thơ để rồi nó ồ ạt tràn về làm ta SỢ.
ta SỢ khi ta phải thành người lớn, phải gánh trên mình những lo toan cuộc sống sau này.
ta MONG ƯỚC mình mãi ko phải lớn nhưng đó là điều ko thể.
tương lai ta sẻ đi đâu về đâu liệu sau khi bước ra khỏi ngôi trường đh ta có thể vững bước vào ngôi trường lớn hơn hay ko TRƯỜNG ĐỜI tất cả vẫn còn khá mơ hồ phía trước. và jo đây ta đang thấy mình quá bé nhỏ trước cuộc đời.
ta đã chuẩn bị đc bao nhiu cho tương lai sau này câu trả lời là CHƯA GÌ CẢ thật đau lòng khi thừa nhận điều đó.
AI CÓ THỂ CHO TA BIẾT HÀNH TRANG VÀO ĐỜI CẦN GÌ KO